Trưởng thành là khi nhận ra mình …CHƯA ĐỦ TRƯỞNG THÀNH!
Nếu ai đó hỏi tôi trưởng thành là gì cách đây vài năm thì tôi sẽ vanh vách trả lời với hàng đống khái niệm với lí luận chặt chẽ mà tôi cho nó là không thể sai vào đâu đươc. Còn ngay lúc này tôi ngẫm lại rằng trưởng thành là một quá trình; trưởng thành chính là cuôc đời của mỗi chúng ta; trưởng thành chính là khi ban biết mình đã lớn hơn ngày hôm qua, là khi bạn mạnh mẽ nhìn về quá khứ và kiên định với tương lai. Đó là cách mà tất cả chúng ta trưởng thành. Còn với tôi có lẽ là khi tôi nhận ra mình chưa đủ trưởng thành!
Tôi từng mất đi người tôi yêu thương nhất mãi mãi; tôi từng được cả thế giới bỏ rơi; tôi từng muốn chết đi hàng chục lần; tôi thậm chí không biết mình là ai, mình muốn gì, mình sống ra sao; Và tôi từng rũ bỏ tất cả moi thứ xung quanh tôi, buông xuôi cho cuộc đời mình muốn ra sao thì ra – măc kệ đời. Cho đến lúc tôi tự mình vươt qua tất cả, môt cách kiên cường và chua xót. Tôi tự nghĩ mình đã đủ trách nhiệm với cuôc đời mình, đã đủ khôn lớn, đã đủ thứ tha và tôi nghĩ mình đã trưởng thành. Tôi đã nhầm, khi…
Tôi nghe thấy những giọt nước mắt của những người tôi yêu thương; tôi nhìn thấy những nỗi đau quăn thắt tim gan của những người yêu thương tôi; tôi cảm thấu những nỗi buồn của cả những người xa lạ, tôi thấy những đứa trẻ không có chân để đi giày, những người cha chứng kiến từng đứa con của mình chết ngay trước mắt họ, những người chồng lầm lỡ để gia đình đổ vỡ, những người mẹ trầm cảm sau sinh tư tay giết chết con mình, những người trẻ nơ nần vì phá sản và cả những cái chết đau thương vì đời quá bất công…
Nhưng rồi ai cũng phải tự mình vượt qua, vẫn phải tiếp tục sống, tiếp nối yêu thương và nỗ lực hết mình để cụôc sống tốt hơn. Đó chính là trưởng thành. Và tôi nhân ra những kiêu ngạo, những ngông cuồng, những nỗi đau của tôi và cả những điều tôi học đươc còn quá bé nhỏ, quá ngây ngô. Và tôi cũng như những cánh chim lac bầy khác trong chuyến di cư về phía mặt trời đầy tươi sáng mà thôi.
Tôi chưa đủ trưởng thành!
Có phải ai trong chúng ta cũng từng hoặc sẽ phạm ít nhất những lỗi lầm như tôi? Bạn có từng làm ba me khóc? bạn có từng kiêu ngạo mà làm tổn thương những người ban yêu thương? bạn có từng nghĩ là mình luôn luôn đúng? ban có từng làm những điều có lỗi với chính bản thân ban hay ban đã từng cho rằng mình đã đủ trưởng thành và cho mình cái quyền hơn thua với thiên hạ? Tôi, bạn và tất cả chúng ta chưa ai là đủ trường thành cả. Chúng ta chỉ trưởng thành hơn chính mình của ngày hôm qua, của quá khứ mà thôi. Bởi, trưởng thành là cả quá trình chứ không phải là cột mốc.
Tôi vẫn chưa đủ trưởng thành. Tôi vẫn đang cố gắng không ngừng để sống tốt hơn, yêu thương nhiều hơn, tha thứ nhiều hơn, sẻ chia nhiều hơn và đôi khi phải trả giá nhiều hơn nhưng tôi cảm thấy hạnh phúc với những gì mình chọn. Tôi trưởng thành hơn tôi của quá khứ rồi. Như thế có lẽ là đủ.
Người dự thi: Thảo Nguyên