Tuyển Tập 10 Bài Thơ Hay Nhất Để Đời Của Nguyễn Bỉnh Khiêm

Nguyễn Bỉnh Khiêm (1491-1585) huý là Văn Đạt, tự Hanh Phủ, hiệu Bạch Vân cư sĩ, người làng Trung Am, huyện Vĩnh Lại, Hải Dương, nay thuộc xã Lý Học, huyện Vĩnh Bảo, Hải Phòng. Xuất thân từ một gia đình trí thức Nho học, cha là Nguyễn Văn Định có văn tài, học hạnh. Mẹ là Nhữ Thị Thục, con thượng thư Nhữ Văn Lan, thông tuệ, giỏi văn chương, am tường lý số. Nguyễn Bỉnh Khiêm thông minh, hiếu học, từ nhỏ đã được mẹ đem thơ quốc âm và kinh truyện ra dạy. Lớn lên, vào Thanh Hoá, theo học bảng nhãn Lương Đắc Bằng, được thầy truyền thụ môn học Dịch lý và sách Thái Ất thần kinh. Tuy học giỏi, nhưng lớn lên vào lúc xã hội loạn lạc, Nguyễn Bỉnh Khiêm ẩn chí, đợi thời, không chịu ra thi. Mãi sau này, Mạc thay Lê, tình hình xã hội ổn định, ông mới ra ứng thi, đậu trạng nguyên (1535), rồi làm quan với nhà Mạc, bấy giờ ông đã 45 tuổi.

Thời gian sống ở quê nhà, bên bờ sông Tuyết Hàn, Nguyễn Bỉnh Khiêm dựng am Bạch Vân, lấy đạo hiệu là Bạch Vân cư sĩ mở trường dạy học, rồi lập quán, xây cầu, dựng chùa, mở chợ, trồng cây… Ông có nhiều học trò nổi tiếng, như Nguyễn Quyện, Phùng Khắc Khoan, Lương Hữu Khánh, Nguyễn Dữ, v.v… người thờ Mạc, người theo Lê, người suốt đời ẩn dật. Ông được người đương thời tôn kính như bậc thầy. Và sau đây, xin mời các bạn yêu thơ xem qua 10 tác phẩm được xem là hay nhất của ông, những bài thơ hay nhất của Nguyễn Bỉnh Khiêm, chúc các bạn xem thơ vui vẻ!



1, Dại Khôn

Làm người có dại mới nên khôn, Chớ dại ngây si, chớ quá khôn. Khôn được ích mình, đừng rẽ dại, Dại thì giữ phận chớ tranh khôn. Khôn mà hiểm độc là khôn dại, Dại vốn hiền lành ấy dại khôn. Chớ cậy rằng khôn khinh kẻ dại, Gặp thời, dại cũng hoá nên khôn.



2, Nhân Tình Thế Thái Bài 15

Lấy không ai cấm mặc ai dùng Hễ của tự nhiên ấy của chung Non nước có màu lòng khách hớ Trúc mai làm bạn hứng thơ nồng Chốn điền viên cũ dầu thong thả Đạo thánh hiền xưa luống chốc mòng Lòng thử hỏi lòng không hổ thẹn Đến đâu thì cũng có xuân phong

3, Thú Nhàn

Lẩn thẩn ngày qua lại tháng qua, Một năm xuân tới một phen già. Ái ưu vằng vặc trăng in nước, Danh lợi lâng lâng gió thổi hoa. Án sách vẫn còn án sách cũ, Nước non bạn với nước non nhà. Cuộc cờ đua chí dù cao thấp, Ta muốn thanh nhàn thú vị ta.



4, Cảm Hứng

Thái hoà vũ trụ bất Ngu Chu, Hỗ chiến giao tranh tiếu lưỡng thù. Xuyên huyết sơn hài tuỳ xứ hữu, Uyên ngư tùng tước vị thuỳ khu. Trùng hưng dĩ bốc đồ giang mã, Hậu hoạn ưng phòng nhập thất khu, Thế sự đáo đầu hưu thuyết trước, Tuý ngâm trạch bạn nhậm nhàn du.

Bản dịch của Ngô Lập Chi:

Cảm Hứng

Non sông nào phải buổi bình thời, Thù đánh nhau chi khéo nực cười. Cá vực, chim rừng, ai khiến đuổi? Núi xương, sông huyết, thảm đầy vơi. Ngựa phi chắc có hồi quay cổ, Thú dữ nên phòng lúc cắn người. Ngán ngẩm việc đời chi nói nữa, Bên đầm say hát nhởn nhơ chơi.

5, (Chưa Rõ Tên)

Rất nhân sinh bẩy tám mươi, Làm chi lảo đảo nhọc lòng người. Bạch Vân am vắng chim kêu muộn, Kim Tuyết dòng thanh cá mát tươi. Ưu ái một niềm hằng nhớ chúa, Công danh hai chữ đã nhường người. Giầu lẫn khó, yên đòi phận, Rất nhân sinh bẩy tám mươi.

Thanh nhàn dưỡng được tính tự nhiên, Non nước cùng ta đã có duyên. Dắng dỏi bên tai cầm suối, Dập dìu trước mặt tán sen. Xuân về, hoa nở mùi hương nức, Khách đến, chim mừng dáng mặt quen. Chốn ấy thanh nhàn được thú, Lọ là Bồng đảo mới tiên.

6, Nhân Tình Thế Thái Bài 27

Nói nên hoang lại nói rằng thì, Giàu: trọng, sang: yêu, khó: chẳng vì. Nhị kết, hoa thơm, ong đến đỗ, Mỡ bùi, mật ngọt, kiến nào đi? Thanh tao của có, thanh tao bấy, Náo nức tay không, náo nức gì? Mặc rủi, mặc may khi gặp gỡ, Khen chi, khen miệng, cợt mà chi?

7, Nhân Tình Thế Thái Bài 18

Dửng dưng mọi sự gác bên ngoài, Dù kém, dù hơn, ai mặc ai. Mùi thế gian nhiều mặn nhạt, Đường danh lợi có chông gai. Mấy người phú quý hay yên phận? Hễ kẻ anh hùng những cậy tài. Dù thấy hậu sinh thời dễ sợ, Sừng kia chẳng mọc, mọc hơn tai.

8, Trung Tân Ngụ Hứng

Nhân thôn quán tây nam, Giang thuỷ quán tây bắc. Trung hữu bán mẫu viên, Viên tại Vân Am trắc. Luân ưởng trần bất đáo, Hoa trúc thủ tự thực. Trượng lý tập hoa hương, Trản giả xâm hoa sắc. Điểu tị phanh trà yên, Ngư thôn tẩy nghiễn mặc. Khiển hứng nhậm thi cuồng, Phù suy da hữu lực. Nhân xảo, ngả giả chuyết, Thuỳ tri chuyết giả đức, Ngã chuyết, nhân giả xảo, Thuỳ tri xảo giả tặc. Kiền khôn tĩnh lý suy, Cổ kim nhàn trung đắc. Hiểm mạc hiểm thế đồ, Bất tiển tiện kinh cúc. Nguy mạc nguy nhân tâm, Nhất phóng tiện quỷ quắc. Quân tử cầu sở chỉ, Chí thiện tư vi cực.

Bản dịch của Ngô Lập Chi:

Thơ Ngụ Hứng Ở Quán Trung Tân

Sông ngòi vòng tây bắc, Làng xóm bọc tây nam. Giữa có nửa mẫu vườn, Vườn ở bên Vân am. Xe ngưa bụi không đến, Hoa, trúc tay tự trồng. Gậy, dép bén mùi hoa, Chén, cốc ánh sắc hồng. Rửa nghiên, cá nuốt mực, Pha trà, chim lánh khói. Ngâm thơ thừa tiêu dao, Uống rượu thêm khoan khoái. Người xảo ta thì vụng, Ấy vụng thế mà hay! Ta vụng người thì xảo. Ấy xảo thế mà gay! Tính suy lẽ trời đất, Nghiền ngẫm việc xưa nay: Đường đời rất ghập ghềnh, Chông gai cần phải cắt. Lòng người rất hiểm nghèo, Buông ra liền quái quắc. Quân tử biết răn mình, Chí thiện làm mẫu mực.

9, Chớ Cậy Rằng Hơn

Làm người hay một, hoá hay hai, Chớ cậy rằng khôn, chớ cậy tài. Trực tiết cho bền bằng sắt đá, Ði đường ngẫm hết chốn chông gai. Ở thế khá yêu là của khá, Ra đường ai dễ kém gì ai. Miệng đời tựa mật mùi càng ngọt, Ðạo thánh bằng tơ mới hãy dài.

10, Nhân Tình Thế Thái Bài 38 (Cảnh Nhàn)

Một mai, một cuốc, một cần câu, Thơ thẩn dầu ai vui thú nào. Ta dại, ta tìm nơi vắng vẻ, Người khôn, người đến chốn lao xao. Thu ăn măng trúc, đông ăn giá, Xuân tắm hồ sen, hạ tắm ao. Rượu đến gốc cây ta sẽ nhắp, Nhìn xem phú quý tựa chiêm bao.

  • Những bài thơ hay nhất của Nguyễn Khoa Điềm
  • Những bài thơ hay nhất của Mường Mán
  • Những bài thơ hay nhất của Nguyễn Khuyến
  • Những bài thơ hay nhất của Đoàn Văn Cừ

Chùm thơ hay các bạn vừa xem là chùm “Tuyển Tập 10 Bài Thơ Hay Nhất Để Đời Của Nguyễn Bỉnh Khiêm”, thuộc danh mục Những Chùm Thơ Nổi Tiếng Tổng Hợp. Hãy cùng đọc và thưởng thức những tác phẩm khác, còn rất nhiều những bài thơ hay đang chờ đợi các bạn!